Chuyện sinh viên hay người đi làm lên Sài Gòn, Hà Nội để kiếm sống hiện tại không còn lạ, họ biết rằng ở nơi đây, thời gian là tiền bạc và cơ hội nên tận dụng tất cả mọi khoảnh khắc kiếm được để mưu sinh. Ngày lễ lộc, được nghỉ nhiều ngày cũng không dám về vì sợ vé máy bay, vé tàu mắc, muốn ở lại làm vì lương thưởng nhân hai nhân ba lần… Hơn ai hết, họ cũng ý thức được rằng, mỗi lần không về nhà là mỗi lần mẹ cha trông ngóng.
Nhưng dù có thể trì hoãn bất kỳ lần lễ lộc nào để trở về, thì ngày Tết họ nhất quyết phải về nhà, vì đó là dịp để đoàn viên sum vầy. Nhìn hành trang ngày về của một kẻ xa quê, có khi làm người ta chảy nước mắt vì thương.
Cái áo này chắc vừa với mẹ, nhưng mua về phải nói tiền ít đi một chút vì mẹ mà nghe mua nhiều tiền qua lại cằn nhằn không vui. Cái quần này chắc hợp với ba, nhưng cả năm qua không về nhà, biết ba mập lên hay ốm hơn để mua cho khỏi rộng phần bụng. Đôi giày này cho em út, cả năm trời không dám mua cho nó cái gì, giờ mua cho nó đôi giày chắc nó vui lắm… rồi còn dì hai, thím sáu, dượng năm, Tết nhứt tới nơi, không tặng gì cho mọi người thì cũng ngại. Rồi cứ vậy họ mua đồ cho người thân xung quanh, đến khi nhìn lại, đồ cho mình còn chưa mua được gì.
Vậy là thở dài mà vẫn mỉm cười, thôi không sao, cả năm mình cũng mua rồi, về một chuyến mua đồ cho mọi người vui quan trọng hơn.
Với những kẻ xa quê, chuyến đi về của họ không chỉ là một chuyến đi, đó là hành trình của cảm xúc, là dịp để những trái tim lâu ngày không cảm nhận được hơi ấm gia đình phải thổn thức 2 chữ, "về thôi"…
Không chuyến đi nào đặc biệt bằng chuyến đi về với gia đình...
24 & 24 - 247 & 247 - 365 & 365
Nhưng dù có thể trì hoãn bất kỳ lần lễ lộc nào để trở về, thì ngày Tết họ nhất quyết phải về nhà, vì đó là dịp để đoàn viên sum vầy. Nhìn hành trang ngày về của một kẻ xa quê, có khi làm người ta chảy nước mắt vì thương.
Cái áo này chắc vừa với mẹ, nhưng mua về phải nói tiền ít đi một chút vì mẹ mà nghe mua nhiều tiền qua lại cằn nhằn không vui. Cái quần này chắc hợp với ba, nhưng cả năm qua không về nhà, biết ba mập lên hay ốm hơn để mua cho khỏi rộng phần bụng. Đôi giày này cho em út, cả năm trời không dám mua cho nó cái gì, giờ mua cho nó đôi giày chắc nó vui lắm… rồi còn dì hai, thím sáu, dượng năm, Tết nhứt tới nơi, không tặng gì cho mọi người thì cũng ngại. Rồi cứ vậy họ mua đồ cho người thân xung quanh, đến khi nhìn lại, đồ cho mình còn chưa mua được gì.
Vậy là thở dài mà vẫn mỉm cười, thôi không sao, cả năm mình cũng mua rồi, về một chuyến mua đồ cho mọi người vui quan trọng hơn.
Với những kẻ xa quê, chuyến đi về của họ không chỉ là một chuyến đi, đó là hành trình của cảm xúc, là dịp để những trái tim lâu ngày không cảm nhận được hơi ấm gia đình phải thổn thức 2 chữ, "về thôi"…
Không chuyến đi nào đặc biệt bằng chuyến đi về với gia đình...
24 & 24 - 247 & 247 - 365 & 365