Cuối năm rồi thấy đám bạn được vợ sắm cho đồ mới lòng tớ lại xốn xang. Hồi nhỏ mỗi dịp tết được mẹ sắm đồ, giờ lớn việc đó có vợ lo, kể cũng thích.
Thế mà năm nay đã giỗ ông Táo rồi, chỉ vài ngày nữa là đón giao thừa, người người nhà nhà nườm nượp mua đồ xoắn xít cả lên mà Mụ Vợ nhà tớ chả đả động gì, cứ im như thóc trong bồ. Chả biết mụ quên hay cố tình không thèm nhớ, tết này chắc mụ tính cho tớ ở chuồng hay gì.
Sốt ruột quá chả biết làm gì. Sáng nay tớ lôi bộ đồ cũ nhất ra mặc, cái Áo thì dính nhe nhép sơn xanh, sơn đỏ, còn cái quần thì nhăn nhúm như giẻ lau, cứ lượn qua lượn lại trước mặt mụ. Ấy vậy mà mụ cứ làm như không thấy vẫn thản nhiên ngồi bấm điện thoại.
Tức quá tớ lấy hết tinh thần hỏi mụ: Năm nay mẹ nó định không sắm đồ cho tôi à.
- Lão còn cả đống đồ, sắm sửa thêm làm gì cho chật nhà.
- Ơ! Làm cả năm quần quật, ngày nào cũng ăn mặc như thằng ăn xin. Cuối năm mẹ mày phải cho thiên hạ biết tớ làm chủ chứ.
- Thôi ông đừng có mà hãm. Tết nhất cái nỗi gì, tiền chưa đòi được, đang phải đi giật nóng mà trả cho công nhân. Nhà mình năm nay ăn tết chay nhé.
Nói xong: Mụ đứng dậy dậm chân hịch một cái xuống nền nhà khiến cả căn nhà trao đảo: Nẫu hết cả ruột, tôi cấm lão không nhắc chuyện đồ đạc, tết tư nữa đấy nhé.
Tớ cúp đuôi, quay ra cửa, nhìn qua hàng rào thấy lão hàng xóm cũng đang ngồi bệt trước của nhà, khuôn dung ảo não, miệng cứ rít thuốc tì tì, mắt nhìn xa xăm rầu rĩ. Thoáng nghĩ chắc lại bị vợ chửi nên ngoắc lại.
- Bị mẹ nó cấm cữ à?
- Ôi! Cấm cản gì bác, nghĩ mà nhục, ngày đi làm kiếm tiền quần quật, tối vẫn phải phục vụ 365 ngày nghỉ được mỗi mấy ngày tết. Ấy vậy xin tiền sắm đồ mụ còn chửi. Mụ bảo: Tiền bạc rủng rỉnh, gái hỉnh mũi theo. Sắm cho lắm rồi ông đi với gái à.
- Thôi đồng bệnh tương lân, tôi ông qua quán cháo lòng làm cút rượu giải sầu vậy.
Hai thằng dắt nhau đi ngang qua nhà Thắng, anh em chí cốt vì đồng bệnh "sợ vợ". Kỳ lạ, thằng này bữa nay không thấy ngồi hành lang như mọi bữa, gọi mãi mới thưa. Vừa bước ra mặt tươi rói. Hắn hỏi: Hai bác rủ em đi sắm đồ tết à!
- Sắm sửa gì, tính rủ ông ra làm cút rượu cho hết ngày đây. Chán cảnh đời thực lắm rồi.
- Vâng. Em hầu hai bác, nhưng em chỉ ngồi được lúc thôi, tí vợ chồng em đi chợ nhé. Chả dấu gì hai bác, bữa nay vợ chồng em đi sắm đồ tết.
- Ôi thằng em! Bữa nay trúng quả đậm hay gì vợ lại yêu thế. Cho sắm đồ cơ à.
- Các bác cứ đùa. Các bác còn lạ gì vợ em, có thua gì hai bác gái bên nhà đâu. Chả là em có tí chiêu mới học được từ ông sếp. Hiệu nghiệm thật, nhờ thế bữa nay vợ em mới cho tiền đấy.
Sếp chú dạy sao? Chỉ bọn anh đi, sáng giờ hai bọn anh đang bị vợ chửi vụ sắm đồ đây. Tớ nhanh nhẩu hỏi.
- Sếp em bảo: Thằng nào chả sợ vợ, mà con vợ nào chẳng dữ, chả khó lòi tiền, mày đưa tiền thì nó hí ha hí hửng, chứ lấy tiền lại thì bị chửi ngay.
Vậy mà vẫn có thằng moi được tiền của mấy mụ mới giỏi. Nó hơn nhau ở cái tư duy và phương pháp.
- Nghe kinh thế hả sếp, phải có cả tư duy với lại phương Pháp cơ à.
- Mày ngu quá, bán hàng bao năm, chiều khách bao năm mà giờ dụ vợ không xong.
Mày đừng nghĩ vợ là bà nội, bà ngoại gì nữa, mà nó là dạng khách hàng nội bộ. Cứ áp dụng đúng quy trình tán khách hàng với vợ mày, khách hàng còn xì tiền ra mà sao vợ không xì được. không được tao đi đầu xuống đất.
Ông chỉ thế nào. Hai thằng nhao nhao hỏi.
Ông bảo: Tư duy ở đây là phải hiểu trước khi nhận phải cho đi.
Phương Pháp: Đầu tiên là lấy lòng, làm cho nó vui, đang lúc vui vẻ hãy đề cập tiền nong. Nếu nói tới tiền mà mặt nó lạnh lại là phải úp liền, nói với nó: Tết anh cho em qua ngoại, lại gặp anh chị em bên ngoại, cả mấy thằng cọc chèo nữa, mình lôi thôi quá nó khinh cho. Xấu chàng thì hổ ai? Em lại mắc cỡ vì có chồng kém người ta.
Em nghe xuôi tai các bác ạ. Thế là em về áp dụng, tối qua về em mua món mà ngày thường vợ em thích ăn, tự tay hâm lại, mang cho vợ.
Tối đi ngủ em thoa kem, bóp vai, bóp lưng cho vợ. Lúc đầu mụ nghi ngờ, mụ bảo em có âm mưu gì. Em chả dấu. Cứ như lời sếp dặn em giãi bày lòng mình. Mụ nghe thấy thông nên bảo: Thôi được thấy lão cũng biết nịnh, nói nghe cũng có lý. Duyệt, tối mai hai vợ chồng đi sắm đồ. Được chưa?
Chỉ có vậy các bác ạ.
- Khách hàng nội bộ à? Hai thằng đồng thanh, gật gù: Đúng rồi, khách hàng nội bộ. Rồi chả ai bảo ai, quay lưng thẳng tiến về nhà.
Ngẫm lại: Vợ đúng là khách hàng khó tính nhất, thuyết phục được vợ cho tiền thì sợ gì không bán được hàng nữa. Mà biết cách bán hàng sợ gì không moi được tiền của vợ.
Xem thêm:
CÁCH BÁN MỘT MÓN HÀNG GIÁ CAO
THẤT BẠI KHÔNG PHẢI LÀ MẸ THÀNH CÔNG!
6 CÁCH KHIẾN NGƯỜI GIÀU NGÀY CÀNG GIÀU HƠN
MARKETING 0 ĐỒNG: ĐƯA KHÁCH HÀNG LÊN BÀN MỔ
HÀNH TRÌNH TỪ CU LI THÀNH ÔNG CHỦ
Thế mà năm nay đã giỗ ông Táo rồi, chỉ vài ngày nữa là đón giao thừa, người người nhà nhà nườm nượp mua đồ xoắn xít cả lên mà Mụ Vợ nhà tớ chả đả động gì, cứ im như thóc trong bồ. Chả biết mụ quên hay cố tình không thèm nhớ, tết này chắc mụ tính cho tớ ở chuồng hay gì.
Sốt ruột quá chả biết làm gì. Sáng nay tớ lôi bộ đồ cũ nhất ra mặc, cái Áo thì dính nhe nhép sơn xanh, sơn đỏ, còn cái quần thì nhăn nhúm như giẻ lau, cứ lượn qua lượn lại trước mặt mụ. Ấy vậy mà mụ cứ làm như không thấy vẫn thản nhiên ngồi bấm điện thoại.
Tức quá tớ lấy hết tinh thần hỏi mụ: Năm nay mẹ nó định không sắm đồ cho tôi à.
- Lão còn cả đống đồ, sắm sửa thêm làm gì cho chật nhà.
- Ơ! Làm cả năm quần quật, ngày nào cũng ăn mặc như thằng ăn xin. Cuối năm mẹ mày phải cho thiên hạ biết tớ làm chủ chứ.
- Thôi ông đừng có mà hãm. Tết nhất cái nỗi gì, tiền chưa đòi được, đang phải đi giật nóng mà trả cho công nhân. Nhà mình năm nay ăn tết chay nhé.
Nói xong: Mụ đứng dậy dậm chân hịch một cái xuống nền nhà khiến cả căn nhà trao đảo: Nẫu hết cả ruột, tôi cấm lão không nhắc chuyện đồ đạc, tết tư nữa đấy nhé.
Tớ cúp đuôi, quay ra cửa, nhìn qua hàng rào thấy lão hàng xóm cũng đang ngồi bệt trước của nhà, khuôn dung ảo não, miệng cứ rít thuốc tì tì, mắt nhìn xa xăm rầu rĩ. Thoáng nghĩ chắc lại bị vợ chửi nên ngoắc lại.
- Bị mẹ nó cấm cữ à?
- Ôi! Cấm cản gì bác, nghĩ mà nhục, ngày đi làm kiếm tiền quần quật, tối vẫn phải phục vụ 365 ngày nghỉ được mỗi mấy ngày tết. Ấy vậy xin tiền sắm đồ mụ còn chửi. Mụ bảo: Tiền bạc rủng rỉnh, gái hỉnh mũi theo. Sắm cho lắm rồi ông đi với gái à.
- Thôi đồng bệnh tương lân, tôi ông qua quán cháo lòng làm cút rượu giải sầu vậy.
Hai thằng dắt nhau đi ngang qua nhà Thắng, anh em chí cốt vì đồng bệnh "sợ vợ". Kỳ lạ, thằng này bữa nay không thấy ngồi hành lang như mọi bữa, gọi mãi mới thưa. Vừa bước ra mặt tươi rói. Hắn hỏi: Hai bác rủ em đi sắm đồ tết à!
- Sắm sửa gì, tính rủ ông ra làm cút rượu cho hết ngày đây. Chán cảnh đời thực lắm rồi.
- Vâng. Em hầu hai bác, nhưng em chỉ ngồi được lúc thôi, tí vợ chồng em đi chợ nhé. Chả dấu gì hai bác, bữa nay vợ chồng em đi sắm đồ tết.
- Ôi thằng em! Bữa nay trúng quả đậm hay gì vợ lại yêu thế. Cho sắm đồ cơ à.
- Các bác cứ đùa. Các bác còn lạ gì vợ em, có thua gì hai bác gái bên nhà đâu. Chả là em có tí chiêu mới học được từ ông sếp. Hiệu nghiệm thật, nhờ thế bữa nay vợ em mới cho tiền đấy.
Sếp chú dạy sao? Chỉ bọn anh đi, sáng giờ hai bọn anh đang bị vợ chửi vụ sắm đồ đây. Tớ nhanh nhẩu hỏi.
- Sếp em bảo: Thằng nào chả sợ vợ, mà con vợ nào chẳng dữ, chả khó lòi tiền, mày đưa tiền thì nó hí ha hí hửng, chứ lấy tiền lại thì bị chửi ngay.
Vậy mà vẫn có thằng moi được tiền của mấy mụ mới giỏi. Nó hơn nhau ở cái tư duy và phương pháp.
- Nghe kinh thế hả sếp, phải có cả tư duy với lại phương Pháp cơ à.
- Mày ngu quá, bán hàng bao năm, chiều khách bao năm mà giờ dụ vợ không xong.
Mày đừng nghĩ vợ là bà nội, bà ngoại gì nữa, mà nó là dạng khách hàng nội bộ. Cứ áp dụng đúng quy trình tán khách hàng với vợ mày, khách hàng còn xì tiền ra mà sao vợ không xì được. không được tao đi đầu xuống đất.
Ông chỉ thế nào. Hai thằng nhao nhao hỏi.
Ông bảo: Tư duy ở đây là phải hiểu trước khi nhận phải cho đi.
Phương Pháp: Đầu tiên là lấy lòng, làm cho nó vui, đang lúc vui vẻ hãy đề cập tiền nong. Nếu nói tới tiền mà mặt nó lạnh lại là phải úp liền, nói với nó: Tết anh cho em qua ngoại, lại gặp anh chị em bên ngoại, cả mấy thằng cọc chèo nữa, mình lôi thôi quá nó khinh cho. Xấu chàng thì hổ ai? Em lại mắc cỡ vì có chồng kém người ta.
Em nghe xuôi tai các bác ạ. Thế là em về áp dụng, tối qua về em mua món mà ngày thường vợ em thích ăn, tự tay hâm lại, mang cho vợ.
Tối đi ngủ em thoa kem, bóp vai, bóp lưng cho vợ. Lúc đầu mụ nghi ngờ, mụ bảo em có âm mưu gì. Em chả dấu. Cứ như lời sếp dặn em giãi bày lòng mình. Mụ nghe thấy thông nên bảo: Thôi được thấy lão cũng biết nịnh, nói nghe cũng có lý. Duyệt, tối mai hai vợ chồng đi sắm đồ. Được chưa?
Chỉ có vậy các bác ạ.
- Khách hàng nội bộ à? Hai thằng đồng thanh, gật gù: Đúng rồi, khách hàng nội bộ. Rồi chả ai bảo ai, quay lưng thẳng tiến về nhà.
Ngẫm lại: Vợ đúng là khách hàng khó tính nhất, thuyết phục được vợ cho tiền thì sợ gì không bán được hàng nữa. Mà biết cách bán hàng sợ gì không moi được tiền của vợ.
Xem thêm:
CÁCH BÁN MỘT MÓN HÀNG GIÁ CAO
THẤT BẠI KHÔNG PHẢI LÀ MẸ THÀNH CÔNG!
6 CÁCH KHIẾN NGƯỜI GIÀU NGÀY CÀNG GIÀU HƠN
MARKETING 0 ĐỒNG: ĐƯA KHÁCH HÀNG LÊN BÀN MỔ
HÀNH TRÌNH TỪ CU LI THÀNH ÔNG CHỦ